- Giữa muôn vàn của sự tình cờ thì sự sắp đặt của ông trời để cho chúng tôi gặp nhau âu cũng là duyên số....Ngoài trời vẫn đang mưa. Những cơn mưa cuối mùa..
Trong thế giới ảo mà Minh đang sống, con người như gỡ hết những chiếc mặt nạ trăm năm họ đang đeo trên người để sống thật với mình. Người ta la hét, nhảy múa, thậm chí người ta còn đau đớn ở cái nơi không ai biết được. Minh cũng ùa mình trong cái thế giới ảo đó, cố hòa nhập vào cái đám đông kia, không ai quen biết, chỉ toàn là những con chữ cứ nhảy múa. Nháo nhào như một kẻ say. Rồi đêm lại đến, tắt máy. Thế giới ấy khép lại sau động tác đóng màn hình. Minh trở về với thực tại bằng giấc ngủ muộn trong đêm.
Sáng nay trời bỗng nhiên nổi cơn giông. Mưa… nước bất chợt rơi xuống. Và gió lùa thổi những cành cây. Minh đứng dậy khép lại cánh cửa sổ, nhìn qua khung cửa một màng nước trắng xóa chảy xuống. Thấy một mảng mờ mờ ngoài kia. Minh nén lại bên ô cửa sổ nhìn cơn mưa đầu mùa.
Ảnh minh họaHồi sáng Minh đang lững thững bước đi vì cơn mưa ập đến, bỗng gặp anh đang đứng bên kia đường vẫy tay chào Minh cùng một nụ cười thân thiện trên môi. Minh cũng cười với anh, một chuyến xe buýt lước ngang qua che khuất dáng anh. Bóng dáng nhạt nhòa của anh biến mất. Hình như đó chỉ là ảo giác mà Minh thấy. Hiện thực anh đã ra đi hai năm về trước.
Tiếng gõ cửa xua tan hết những dòng suy nghĩ đang lẩn quẩn trong đầu.
- Thưa anh. Có cậu này xin vào thực tập ở công ty ta. Sếp hướng dẫn đưa vào bộ phận của anh.
Cậu nhân viên văn phòng quay lại
- Đây là anh Minh. Còn đây là Chương sinh viên năm cuối của Trường Đại học Luật.
Chương cúi đầu chào Minh, cố mong nhận được sự thân thiện từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Minh đáp lại bằng cái nhìn lạnh lẽo. Ánh mắt Minh nhìn Chương chẳng mấy gì thiện cảm. Dù gì Chương cũng chuẩn bị tâm lý khi bước ra khỏi nhà, nên cố nở một nụ cười không xuất phát từ cảm xúc thật của mình.
“ Hai mươi tám tuổi, ra trường được sáu năm!”. Đó là những dòng giới thiệu ngắn gọn bản thân của Minh đối với Chương. Minh thử hỏi mình tại sao lại khó khăn với Chương trong khi lại bỏ ra hàng giờ để nói chuyện từ cái thế giới ảo kia. Từ cái thế giới ảo đó Minh quen được nhiều người bạn. Mà chưa bao giờ gặp mặt, chỉ để tâm sự những chuyện buồn vui trong cuộc sống. Họ kể cho Minh nghe những câu chuyện thật xúc động. Nhưng Minh chỉ cảm nhận nỗi niềm đó khi anh đang trong thế giới ảo đó. Trở về hiện thực thì mọi cảm giác kia đều tan biến.
Hạt Cỏ Hồng, đó là cái tên mà Minh biết, ngoài ra không biết gì hơn nữa. Minh không muốn đào sâu vào đời tư người khác. Hạt Cỏ Hồng thích đọc những dòng entry Minh viết. Sau những lần đọc đều comment lại một điều gì đó. Minh biết Hạt Cỏ Hồng đã hơn một năm rồi. Vậy mà chưa một lần gặp mặt.
Những gì Minh cảm nhận ở Chương trong một tuần thực tập, đó là một đứa con trai vừa mới lớn. Chương khá chăm chỉ trong công việc, ít để Minh phật ý. Không bao giờ Chương tỏ vẻ ngạc nhiên từ những kiến thức mà Minh truyền đạt cho mình. Chương cố tỏ vẻ ra chăm chú nghe Minh giải thích. Mặc dù có những kiến thức Chương đã được học ở trường.
Càng ngày Minh càng cảm nhận được điều gì đó từ Chương. Nhưng Minh cố tỏ ra cáu bẩn trong cách cư xử. Đôi lúc Minh kể những điều hơi riêng tư một tí như thể đó là những kinh nghiệm vấp phải khi va chạm đường đời. Chương lắng nghe như một đứa trẻ. Minh cố tình che đi nụ cười không muốn cho Chương thấy.
Minh lại trở về với cái hư ảo trong đêm. Minh viết entry mà trong đó nói lên nỗi niềm của mình cảm nhận được từ Chương.
“ Đêm nay có lẽ là một đêm thật dài. Đã lâu rồi tôi không có cảm giác nhớ, thương, mong, chờ một người nào đó. Vậy mà em lại đến một một cách tình cờ hay là sự sắp đặt của ông trời tôi không thể biết được. Sự thơ ngây, hiền dịu của em như một cơn gió nhẹ đã khuấy động lòng tôi từ lâu đã chìm vào trong giấc ngủ dài mệt mỏi.
Từ cái ngày mà hai năm về trước cú sốc tình cảm đã làm cho trái tim tôi đóng băng. Thấy mọi thứ đều vô cảm, đều lạnh lùng. Để rồi những đêm lại trở về căn phòng quen thuộc với bốn bức tường vây kính. Tôi tự hỏi với minh rằng làm như thế đúng hay sai?
Đêm nay trời se lạnh. Chỉ nghe cánh quạt của máy CPU chạy rì rầm. Lòng cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Chắc là nhớ em thì phải? Ước gì thời gian chạy nhanh hơn để sáng mai tôi lại được gặp em.
Ngày mai tôi sẽ nhìn em bằng một cái nhìn khác!”
Minh tắt mình hình, nhìn lên đồng hồ đã gần 2 giờ sáng. Cố nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh về Chương cứ nhảy múa trong đầu không thể nào ngủ được, thấy cổ họng khô khốc. Minh bật dậy bước xuống nhà bếp lấy chai nước trong tủ lạnh tuôn ừng ực để cho trôi đi tất cả những thứ khô khốc trong cuống họng mình. Minh lại bước vào phòng, đồng hồ đã chạy sang số 3. Minh vẫn ngồi bó gối ở góc giường chờ đến sáng.
Hôm nay Minh đến văn phòng sớm hơn mọi khi. Người mệt nhoài, mắt thâm quầng vì không ngủ. Một người bạn đồng nghiệp hỏi Minh. - Hôm nay sao mà uể oải thế? Chắc đêm qua đi suốt đêm với cô nào à.
- Không. Hôm qua không ngủ được.
Minh cố nở một nụ cười rồi lẳng lặng bỏ lên phòng, bỏ ngoài tai những lời thì thầm to nhỏ của những cô bạn đồng nghiệp. Minh ngẫm nghĩ thấy mình già đi trước tuổi thì phải? Cách sống và cách hòa đồng mọi người nó không đúng với cái tuổi của mình hiện giờ. Minh nhếch môi cười khi nhớ lại cụm từ ông cụ non mà cô bạn đồng nghiệp gán cho mình.
Ảnh minh họa - Mới có hai mươi tám tuổi mà như ông cụ non, suốt ngày cứ lầm lầm, lì lì như có bão sắp đến vậy?
- Chắc anh Minh có cách sống riêng. Mình đâu trách được.
Đó là câu nói của Lan. Minh biết cô có cảm tình với mình. Riêng Minh chỉ xem Lan như một người đồng nghiệp, cao hơn chỉ là một người bạn.
Minh mở cửa phòng, cả một không gian sáng, tối đang ngự trị. Với tay bật công tắc của bóng đèn, ánh sáng hiện ra. Minh đến bên cửa sổ mở tung cánh cửa để cho không khí ùa vào căn phòng lạnh lẽo này, nhìn ra đường những dòng xe cứ chạy tấp nập nối đuôi nhau như một hàng kiến. Cuộc sống nhộn nhịp thế, xô bồ thế, lần đầu tiên Minh mới nhìn thật kỹ về nó. Minh lại cười lần thứ hai khi nghĩ về câu nói của cô bạn đồng nghiệp, quả là không sai.
Nghe có tiếng bước chân của ai đó. Minh quay lại thì thấy Chương.
- Chào anh. Anh đến sớm.
- Ừ. Chào.
Vẫn là cách cư xử lạnh lùng như thế. Minh không thể thay đổi được nó hay cố tình không thay đổi. Nhưng khi nghe câu nói của Chương anh mới bừng tỉnh ra.
- Thứ sáu này là ngày thực tập cuối cùng của em. Em cảm ơn anh những ngày qua đã giúp đỡ em trong đợt thực tập này.
Minh đưa mắt lên nhìn tấm lịch đang treo trên tường. Hôm nay đã là thứ tư rồi. Vậy là mình chỉ còn gặp cậu nhóc này chỉ hai ngày nữa thôi sao? Thời gian trôi qua nhanh thật, thế mà đã gần một tháng rồi. Minh nhìn Chương bằng một ánh mắt của sự chia ly.
- Không có gì đâu em. Là nhiệm vụ của anh mà.
Minh cố nở một nụ cười trên môi. Một nụ cười méo xệ, không hơn, không kém.
- Thôi em lo làm báo cáo cho đợt thực tập này đi. Anh đi pha một tách cà phê đây. Có gì cần cứ hỏi anh.
- Dạ.
Chương thấy bữa nay Minh có gì đó là lạ. Chắc đã có cái nhìn khác về mình. Con người việc thay đổi bản tính là chuyện thường ngày. Người đời có câu nói như thế này. Sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa thì lâm râm mà. Chương khẽ cười, một nụ cười đầy ngụ ý. Ngoài khung cửa sổ ánh nắng đang vàng vọt treo trên từng kẽ lá. Báo hiệu môt ngày mới thật bình an.
Minh lại trở về với công việc hằng ngày trong đêm, những công việc đó như là một thói quen uống một ly cà phê vào mỗi buổi sáng, hay cần ăn một thứ gì đó khi bụng đang cồn cào. Minh lại bật màn hình lên để viết những gì xảy ra trong ngày. Lại là Hạt Cỏ Hồng comment cho anh chỉ một câu vỏn vẹn.
“ Hạnh phúc không bao giờ đến với kẻ không biết kiếm tìm”. Hạnh phúc! Hai từ đó từ lâu Minh đã đẩy nó vào sâu trong vỏ não để không nghĩ về nó nữa. Sao tối hôm nay nó lại hiện về trong anh. Anh vui mừng hay anh lo lắng đây?
Minh cố tình tìm cái nick Hạt Cỏ Hồng này để xem người này là ai. Cũng may là một yahoo chat nên Minh có thể add nick thật để.
- Trần Minh: Chào. Tôi là Trần Minh. Cảm ơn bạn đã có những chia sẽ cho những dòng tâm sự của tôi.
- Hạt Cỏ Hồng: Không có gì, chỉ là chia sẽ cảm xúc thôi mà.
- Trần Minh: Mà bạn tên gì? Mình biết bạn gần một năm mà vẫn chưa biết tên.
- Hạt Cỏ Hồng: Cứ gọi là Hạt Cỏ Hồng.
- Trần Minh: Ok. Nếu bạn thích vậy.
- Hạt Cỏ Hồng: Gặp nhau không?
- Trần Minh: Ở đâu?
- Hạt Cỏ Hồng: Ngõ Vắng, 8h tối mai.
- Trần Minh: Ok. Mình biết.
- Hạt Cỏ Hồng: bye.
***
8h. Ngõ Vắng ấm cúng những vật trang trí với hình thức cổ điển không kém phần quyến rũ. Hạt Cỏ Hồng đang ngồi đó. Chờ đợi, hy vọng. Ngoài trời rắt những hạt mưa bụi. Quán hơi vắng khách.
Minh chưa bao giờ ý định trong đầu sẽ có những cuộc gặp gỡ như thế đối với mình. Nhưng bản tính tò mò sau câu nói “Hạnh phúc không bao giờ đến với kẻ không biết kiếm tìm”. Minh càng muốn khám phá xem Hạt Cỏ Hồng này là người như thế nào? Minh thấy mình như trẻ lại, như lần hẹn gặp đầu tiên với người yêu. Nhưng trời lại mưa vào đúng lúc Minh đi đến chỗ hẹn. Minh nhìn bầu trời rồi quay xe vào nhà. Chẳng có ai ngốc mà đến chỗ hẹn vào lúc này cả. Hôm nay không gặp, thì ngày mai. Minh nghĩ vậy.
Đêm nay Minh mất ngủ thật sự. Không phải vì không đi đến ngay buổi hẹn với một người quen trên mạng mà Minh mất ngủ vì Chương. Ngày mai là ngày cuối cùng Chương sẽ đi ra khỏi cuộc đời của Minh. Để trả lại minh khoảng thời gian êm đềm như lúc đầu Chương chưa đến. Cuộc sống sẽ cân bằng trở lại. Minh nhếch mép cười. Nụ cười méo xệ.
Buổi sáng. Trời vẫn đổ mưa. Mưa từ đêm hôm qua đến sáng nay vẫn chưa dứt. Minh thất thần vì Chương vẫn chưa đến. Hôm nay là ngày cuối cùng Chương phải nộp báo cáo thực tập. Một bạn đồng nghiệp của Minh gõ cữa.
- Chương thực tập ở phòng cậu nhờ một người bạn đưa đến cái này.
- Thế cậu ấy đâu?
- Tớ không biết. Nghe thằng bạn nói nó bị sốt vì hôm qua dầm mưa đứng đợi ai đó.
Minh mở cuốn báo cáo thực tập ra. Rớt ra một tờ giấy nhỏ. Hạt Cỏ Hồng. Minh thất thần, người loạng choạng không đứng vững. Minh với tay ngồi xuống thần người ra. Lần này Minh không thể dửng dưng được nữa. Câu nói của Hạt Cỏ Hồng lại vang lên trong đầu
“Hạnh phúc không bao giờ đến với kẻ không biết kiếm tìm”. Lần này Minh phải tìm được cậu nhóc. Minh vứt tập báo cáo lên bàn, vội chạy đi.
- Cậu đi đâu thế, ngoài trời đang mưa mà.
- Đi tìm hạnh phúc.
Ngoài trời vẫn đang mưa. Những cơn mưa cuối mùa.